Cẩm Chướng – Lời Thì Thầm Của Ký Ức
Sáng nay, khi ánh nắng còn mải miết đùa nghịch cùng sương mai trên mái ngói cũ, tôi bắt gặp một nhành cẩm chướng khẽ cúi đầu trước gió. Những cánh hoa mềm như tơ, mỏng như mây, tưởng chừng chỉ cần một hơi thở khẽ khàng cũng đủ làm chúng tan vào hư vô. Ấy vậy mà chúng vẫn hiện diện, vẫn lung linh, như một câu thơ ai bỏ quên nơi ban công thời gian. Trong khoảnh khắc mong manh đó, lòng tôi bỗng chùng xuống – như vừa chạm tay vào một ký ức xưa cũ, nơi mùi hương dịu dàng của cẩm chướng từng len vào tóc mẹ, vào giấc ngủ tôi, vào những tháng năm không thể gọi tên.

Cẩm chướng không rực rỡ, không ồn ào, nhưng chính vì thế mà khiến người ta lưu tâm. Những cánh hoa xếp chồng lên nhau như lớp lớp kỷ niệm, e ấp mà chân thành, giản dị mà sâu đậm. Mỗi màu hoa là một tâm sự: đỏ như trái tim yêu tha thiết, trắng như lời tạ từ chưa kịp ngỏ, hồng như lần đầu trái tim biết rung lên vì một ánh mắt. Người ta nói cẩm chướng là loài hoa của tình mẫu tử, của sự thủy chung — nhưng với tôi, nó còn là biểu tượng của những điều âm thầm mà mãnh liệt, như cái ôm lặng lẽ của mẹ mỗi lần tiễn tôi đi xa, như ánh mắt người phụ nữ nhìn theo một bàn tay đã không còn nắm lấy.

Tôi vẫn nhớ, ngày bé, mỗi dịp lễ, mẹ lại cài lên áo một bông cẩm chướng hồng. Khi ấy tôi chưa hiểu ý nghĩa, chỉ thấy bàn tay mẹ cẩn thận lạ thường, như sợ thời gian sẽ đánh rơi điều gì quý giá. Giờ đây, khi mẹ đã tóc bạc da mồi, tôi mới hiểu: đó là một nghi thức nhỏ bé để giữ lại phần mềm mại của ký ức, để tình yêu không trôi đi cùng năm tháng. Cẩm chướng, trong mắt mẹ, không chỉ là hoa – mà là một phần của đời sống, một nỗi nhớ được cài lên tim.
Có một lần, tôi thấy một người đàn ông tóc bạc, đặt bó cẩm chướng trắng lên nấm mồ đã phủ rêu phong. Không nước mắt, chỉ làn gió chiều lay động vạt áo cũ. Tôi đứng cách xa, không nghe rõ ông nói gì, nhưng có lẽ, cẩm chướng đã nói thay ông tất cả. Có những yêu thương không cần lời, chỉ cần một bông hoa cũng đủ để cả trời ký ức tràn về. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: cẩm chướng không chỉ là hoa. Nó là một phần linh hồn của những người còn ở lại, là nhịp thở cuối cùng của một nỗi nhớ chưa từng ngủ yên.

Cũng có những chiều muộn, tôi lặng lẽ dạo bước qua chợ hoa, nhìn những bó cẩm chướng nằm nép mình bên cạnh các loài hoa kiêu sa hơn. Ít ai dừng lại. Nhưng tôi biết, những ai từng có một người mẹ dịu dàng, một người thương thủy chung hay một lời hứa chưa thành, sẽ chẳng thể bước qua cẩm chướng mà lòng không thổn thức. Loài hoa ấy không mời gọi bằng hương sắc, mà níu người bằng nỗi niềm – như một khúc ca cũ tình cờ vang lên giữa phố đông.

Chiều xuống chậm rãi như dòng nhạc trầm ngân. Nhành hoa ngoài hiên vẫn nhẹ đung đưa, như đang kể lại một câu chuyện cũ – một câu chuyện không hồi kết, chỉ để lại dư âm nhè nhẹ trong tim người nghe. Và tôi, đứng giữa ngày hôm nay, bỗng nhận ra mình đang sống cùng với những điều đã qua. Cẩm chướng – loài hoa dịu dàng ấy – đã không còn là một nhành hoa trong gió. Nó là một phần tôi, là mẹ, là tuổi thơ, là lời hứa chưa kịp giữ, là ánh sáng nhỏ nhoi trong một ngày lòng chợt tối.
Và tôi biết, dẫu ngày mai có ra sao, dẫu thời gian có cuốn trôi bao điều, thì hương hoa ấy vẫn sẽ ở lại – âm thầm, lặng lẽ, như một câu hỏi không lời về những gì ta từng yêu, từng mất, và vẫn còn giữ chặt trong tim. Như thể mỗi cánh hoa là một lời thì thầm của ký ức – dịu dàng, không nói hết, mà cũng chẳng bao giờ phai.